Tiểu Bảo khóc càng thương tâm hơn.
Sở Hà ôm lấy cậu ấy, cam đoan nói: “Bất luận như thế nào, mẹ đều cam đoan với con, trên đời này, chỉ có một bảo bối Tiểu Bảo, khẳng định sẽ không kiếm thêm cha dượng cho Tiểu Bảo!”
Tiểu Bảo xoa nhẹ đôi mắt, vẫn như cũ nửa tin nửa ngờ đánh giá cô ấy: “Thật vậy sao?”
“Ừ! Thật đấy! Thật đến nỗi không thể thật hơn nữa!”
Tiểu Bảo vui mừng nhào vào trong lòng ngực cô ấy, lúc này đoạn này mới kết thúc.
…
Bác Phúc đem bữa sáng đưa vào phòng.
Cố Cảnh Liên ngồi ở trước bàn làm việc, ngoài dự đoán là không có ngồi chơi bút mực mà là nghiêng một bên đỡ lấy cái đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bác Phúc đem bữa sáng để ở trên bàn, ra vẻ không cố ý nhắc tới: “Mới vừa rồi, Tiểu Bảo khóc hơn nữa ngày, rất vất vả mới dỗ dành được.”
Cố Cảnh Liên nghe vậy, đẩy ra mi mắt, có chút kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại khóc rồi?”
Đứa trẻ đó khóc nhiều như ăn cơm bữa.
Bác Phúc nói bóng nói gió nói: “Cũng chỉ là bởi vì chuyện của ông chủ.”
“Chuyện của ta?”
“Tiểu Bảo lo lắng ông chủ tìm mẹ kế cho cậu ấy.”
Cố Cảnh Liên khóe môi giật mạnh kéo theo cái trán đen nói: “Ai nói sẽ kiếm mẹ kế cho cậu ấy.”
Bác Phúc cười cười nói: “Đứa nhỏ không phải là còn nhỏ sao? Khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, đứa nhóc này tâm trí rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046133/chuong-3419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.