Tiểu Dịch Thần vội vàng an ủi: “Mẹ, không nên suy nghĩ lung tung! Không phải cậu đã nói vẫn chưa tìm được người sao? Nghĩa là, Hữu Hữu còn sống… ”
Vân Thi Thi hít một hơi sâu, chậm rãi ngồi xuống đất, bó gối, tuyệt vọng nói: “Tiểu Dịch Thần, Hữu Hữu rơi xuống biển, một vùng biển lớn như thế, cho dù phái nhiều người ngày đêm liên tục tìm kiếm, cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển. Đại dương mênh mông như thế, sâu đến mấy ngàn mét. 72 giờ đã qua, con nghĩ là Hữu Hữu nhất định không việc gì sao? Nó… thật sự không có việc gì sao?”
Tiểu Dịch Thời nhất thời yên lặng không nói gì.
Là vì cậu cũng không thể bảo đảm rằng Hữu Hữu nhất định không sao cả.
Nhưng cậu vẫn một mực chờ đợi.
Chờ kỳ tích xảy ra!
Vân Thi Thi bất lực đỡ lấy trán: “Ba ngày nay, mẹ một mực dối lòng, tin rằng Hữu Hữu sẽ không sao cả, Hữu Hữu nhất định sẽ bình an… Nhưng mà… Mẹ đã sớm không lừa nổi bản thân nữa rồi… ”
Cuối cùng, cô khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, một dòng lệ tuôn trào từ đáy mắt, chảy dài xuống đôi má, đau lòng khóc: “Là mẹ không tốt… Đều là mẹ không tốt… Lúc đó, dù cho nó nói gì, mẹ cũng đều không nên… buông tay nó ra… ”
Tiểu Dịch Thần vươn tay ra ôm lấy mẹ, khóc đến lạc giọng: “Mẹ, đừng làm con sợ, có được không?...”
Cậu cũng không biết nên làm gì bây giờ!
Tin Hữu Hữu mất tích đối với cậu, không khác gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046078/chuong-3373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.