“Em… Em không có…”
Hữu Hữu bối rối giải thích: “Anh, em không có ăn hiếp anh mà…”
“Vậy vòng tay thạch anh tím mà anh tặng em ở đâu?”
Hữu Hữu vội vàng cúi đầu nhìn phía cổ tay, vòng tay thạch anh tím vốn dĩ đeo ở trên tay, nhưng lại không cánh mà bay.
“Vòng tay đâu rồi?”
“Bị em làm mất rồi!”
Tiểu Dịch Thần ôm lấy Nguyệt Dao, oán hận nói: “Nguyệt Dao, chúng ta đi, không cần để ý đến em ấy!”
Nguyệt Dao lạnh lùng nhìn cậu ấy, xoay người nằm sấp trong lòng ngực của Tiểu Dịch Thần, không nhìn cậu ấy, xoay người hướng tới vùng biển mà đi.
Hữu Hữu sốt ruột hẳn lên, bất chấp tất cả chạy theo, nhưng mà chỉ thấy Tiểu Dịch Thần ôm Nguyệt Dao càng chạy càng xa, nửa thân người bị mặt nước biển che phủ lại.
“Nguy hiểm! Trở về!”
Hữu Hữu cũng lao vào vùng biển, cố gắng hô hào: “Đừng bỏ lại em!”
...
“Anh ơi, Nguyệt Dao, đừng bỏ lại em! Mọi người hãy chờ em với!”
Một cơn sóng đánh qua, cậu ta trong nháy mắt bị nước biển nuốt chửng vào, mùi nước biển mặn không ngừng tràn ngập vào cổ họng trong miệng và răng, cậu ấy cố gắng giãy dụa, cơ thể càng lúc càng chìm xuống, hướng xuống biển chìm vào trong đó.
Cậu ấy cố hết sức mở to cháu mắt, trong lúc hô hấp khó thở, trước mắt chợt lóe qua khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của Vân Na.
“Là dì!”
Hữu Hữu kinh ngạc mở lớn miệng, nước biển tràn ngập vào phổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046071/chuong-3367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.