Đợi khi hạ xuống đảo nhỏ, Mộ Nhã Triết nắm tay Vân Thi Thi đi xuống máy bay trực thăng, nhân viên ở đây sớm đã đợi máy bay hạ cánh, vội vàng đến đón, còn kéo một con ngựa trắng bên cạnh đến.
Mộ Nhã Triết đi lên phía trước, trao đổi với anh ta vài câu, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Vợ à, chúng ta đi đến ven biển hóng gió đi, thế nào?”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ! Một lúc nữa mới đến bữa tối, chúng ta ra bờ biển ngắm phong cảnh, không phải em vẫn tâm tâm niệm niệm muốn nhìn bãi biển màu hồng nhạt sao?”
Mộ Nhã Triết lại nhìn sắc trời, “Bây giờ là lúc phong cảnh đẹp nhất, cũng không quá nóng.”
“Được ạ.”
Vân Thi Thi lại nhìn thoáng qua con ngựa toàn thân tuyết trắng, tò mò nói, “Cưỡi ngựa ạ?”
“Ừ!”
Vân Thi Thi có chút khẩn trương, lập tức nói, “Em chưa học cưỡi ngựa bao giờ, ngã thì sao?”
“Anh biết.”
Từ nhỏ anh đã học cưỡi ngựa, cho dù không chuyên nghiệp, nhưng khống chế ngựa, anh cũng quen thuộc.
Nhân viên công tác đi lên phía trước, vốn muốn đỡ cô lên ngựa, lại bị Mộ Nhã Triết ngăn cản.
Người đàn ông nào đó rất trẻ con, sao có thể để vợ mình bị người khác đụng vào, cho dù là nâng lên ngựa, cũng muốn tự thân tự lực.
Vân Thi Thi nắm lấy tay anh, nhìn nhân viên bản địa cười mất tự nhiên, cô cũng mỉm cười lại.
Mộ Nhã Triết thấy, có chút không vui, “Sau này, không được phép cười với người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045962/chuong-3259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.