Khi Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi rời đi, chuyện còn lại, tất nhiên là giao cho Lục Cận Dự và Khương Thân xử lý.
Mà Cung Kiệt cũng ở lại, khiến Vân Thi Thi tưởng rằng còn phải tiếp tục chiêu đãi khách khứa, Hữu Hữu lại nói: “Mẹ, chuyện còn lại, mẹ cứ yên tâm giao cho bọn con là được! Mẹ chỉ cần ở cùng cha, hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc thật tốt là được!”
Vân Thi Thi không khỏi đỏ mặt.
Cung Kiệt đầu cậu nhóc một cái: “Cháu biết đêm động phòng hoa chúc sẽ như thế nào không? Vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng.”
“Đương nhiên là cháu biết!”
Hữu Hữu giơ một bàn tay lên, sau đó lại giơ ngón tay cái của bàn tay kia, làm động tác chọc chọc, cười rất có thâm ý: “Không phải chuyện này à? Hửm? Cậu à...”
Cung Kiệt, “……”
Vân Thi Thi vừa bất đắc dĩ, vừa cảm động, nếu bọn họ đều đã nói như vậy, cô liền giao mọi chuyện lại cho họ, yên tâm hưởng thụ tân hôn thật tốt.
Buổi tối, khi cô tắm rửa xong, đi vào phòng, thấy áo cưới đặt gọn gàng trên giường, liền ngồi xuống, ôm áo cưới, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng vô cùng thỏa mãn!
Quá hạnh phúc!
Hạnh phúc, đến mức có chút không thật.
Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, hôn lễ lần này, khiến cô thật sự rất cảm động!
Bởi vậy, mặc dù hôn lễ kết thúc, cô vẫn đắm chìm trong hạnh phúc như cũ, hoàn toàn không ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045957/chuong-3255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.