Đoàn phù rể đi theo phía sau đã không nhìn nổi nữa rồi, bị nhét đầy một bụng thức ăn cho chó đến mức không nhồi vào nổi nữa đây này!
“Tôi nói này, hai vị cũng một vừa hai phải thôi! Cũng phải để ý thương xót cho chúng tôi chứ!”
“Đúng đấy! Vì cái gì mà tôi lại bị ấm đầu mà chạy tới làm phù rể cho lão đại thế này chứ?”
“Chịu không nổi nữa rồi, tôi sắp gục rồi…”
Tần Chu thống khổ thì thào: "Nhìn thôi mà tôi cũng muốn cưới vợ.”
Lời anh ta vừa nói ra đã rước lấy kháng nghị của hai cẩu độc thần Khương Thân và Lục Cận Dự.
“Cẩu độc thân thì cũng là cẩu, lão đại, xin anh ban phát từ bi, đừng có ngược cẩu nữa!”
“Đúng là giết người không dao mà!”
Vân Thi Thi nghe bọn họ cứ tôi một câu anh một câu mà càng thẹn thùng, khó xử vùi mặt vào ngực anh.
Mộ Nhã Triết mỉm cười nhếch môi, nhưng khi quay đầu lại đã biến thành vẻ mặt nghiêm túc: “Các người cũng một vừa hai phải thôi.”
Một đám người lập tức ngậm miệng lại.
Anh ôm cô đi xuống dưới lầu, ra khỏi cửa mới phát hiện bên ngoài đã vây kín người.
Vân Nghiệp Trình ngồi trên xe lăn được đẩy đến cửa, nhìn thấy Vân Thi Thi được Mộ Nhã Triết bế đến đây thì dâng lên sự cảm động từ tận đáy lòng, không khỏi kích động mà rơi lệ!
Mẫn Vũ lập tức lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho ông.
Vân Nghiệp Trình cảm khái: “Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045934/chuong-3236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.