Lục Cận Dự và Khương Thân ngồi ở một bên cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn, nhảy dựng lên kháng nghị, “Gì mà phù rể không thể quá đẹp trai chứ?”
“Đúng vậy! Chúng em tính là cái gì? Chị dâu, lời này của chị chúng em không thích nghe đâu! Chẳng lẽ chúng em không đẹp trai sao?”
Cung Kiệt hài lòng.
Nhưng Mộ Nhã Triết cũng không vui mừng, “Ý của vợ là anh không đẹp trai bằng em vợ sao?”
Cung Kiệt phụ họa nói, “Cái này còn phải hỏi sao? Chị lo lắng em làm phù rể, sẽ đoạt đi sự nổi bật của anh.”
“Cậu câm miệng.”
“Lời nói thật cuối cùng đều làm người ta tổn thương. Anh rể, chuyện này nói lên, ở trong mắt chị, em đẹp trai hơn anh.”
“Cậu câm miệng.”
“Ha ha, em không câm.”
Mộ Nhã Triết trừng anh.
Cung Kiệt cũng trừng lại anh.
Đôi mắt hai người giao nhau, lóe ra tia lửa điện.
Vân Thi Thi, “A…”
Hình như trong lúc vô tình cô đã khơi mào chiến tranh rồi.
Hữu Hữu thấy cha và cậu nhìn nhau, chém giết nhau trong vô hình, khó phân cao thấp, cậu vội vàng chạy ra hòa giải, nói sang chuyện khác, “Cậu, mẹ kết hôn, cậu chuẩn bị bao nhiêu tiền mừng?”
Cung Kiệt nói, “Năm trăm ngàn.”
Vân Thi Thi giật mình mở to hai mắt nhìn, “Năm trăm ngàn sao?”
“Dạ!”
Cung Kiệt nắm lấy tay cô, cằm tựa vào vai cô, mỉm cười nói, “Có phải chị cực kỳ cảm động hay không?”
Mộ Nhã Triết khẽ vươn tay, đẩy mặt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045913/chuong-3221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.