Đến chiều, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đã về, người đàn ông nào đó vừa trở về, còn chưa cởi áo khoác, đã vội vã chạy đến bên giường trẻ sơ sinh, thì thấy bên trong không có Tiểu Nguyệt Dao.
Hóa ra, hai bé con ôm Tiểu Nguyệt Dao phơi nắng trong vườn hoa.
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi rón ra rón rén đi ra ban công, thì thấy Tiểu Dịch Thần ôm Tiểu Nguyệt Dao ngồi ngay ngắn, Hữu Hữu thì đang ngồi trên bậc cửa, ôm bàn vẽ, nghiêm túc phác hoạ!
Từ nhỏ Hữu Hữu đã có khả năng hội họa, nhưng cậu không học chuyên môn, bởi vì đa số thời gian cậu phải ở trong bệnh viện, hoặc là ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vậy cậu cũng có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, ôm bàn vẽ, tinh tế vẽ lại cảnh vật xung quanh.
Đợi đến lúc năm tuổi, phác hoạ cũng có nếp có tẻ, có vẻ không học tự biết!
Mộ Nhã Triết cố ý không làm phiền cậu, Tiểu Dịch Thần nhìn thấy anh, vẻ mặt thay đổi, anh lại ra hiệu cho cậu im lặng, đứng ở phía sau Hữu Hữu, nhìn cậu vẽ, đã có hình ảnh đại khái, nhưng chưa đánh bóng, nhân vật cũng không lập thể.
Hữu Hữu cầm bút, vẻ mặt gió êm sóng lặng nói, "Cha à, cha muốn đứng sau lưng con bao lâu?"
Mộ Nhã Triết cả kinh, "Sao con biết cha đứng sau lưng con?"
Vẻ mặt Hữu Hữu không nói gì quay đầu lại, nhìn anh một cái, có vẻ như bị anh đánh bại, "Cha à, cho cho rằng lỗ tai con điếc rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045877/chuong-3195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.