Tôi cầm tấm danh thiếp, có chút do dự.
Lại nghe cha nói: "Mấy năm nay, Tô Kỳ thỉnh thoảng vẫn tới nhà chúng ta chơi, thằng bé này, có lẽ là vẫn còn băn khoăn chuyện của con. Tám năm không gặp, con không muốn gặp nó một chút sao?"
Tô Kỳ...
Trên ban công, tôi nhiều lần ấn số điện thoại anh ta, nhưng lại lập tức cắt đứt, cầm điện thoại di động, đi qua đi lại, rồi lại tựa vào lan can...
Tô Kỳ, cũng tám năm không gặp rồi.
Tám năm trước vội vã từ biệt, có lẽ anh lúc đó cũng bị tôi làm cho không kịp chuẩn bị.
Không nghĩ tới, hiện tại anh ta đã mở công ty riêng, làm ăn khá thuận lợi.
Cảnh còn người mất, thật sự là cảnh còn người mất!
Tôi lần thứ hai ấn nút gọi, nhưng lần này không có cắt đứt, rất nhanh, đầu kia liền truyền tới âm thanh đàn ông âm trầm mà tỉnh táo: "Xin chào, ai vậy?"
"Anh đoán!"
"... Cô là?"
"Không nhận ra giọng em sao?"
Tôi nói, che giọng xấu hổ: "Có người đưa danh thiếp cho mẹ em, không phải là vì muốn em chủ điện gọi điện tới sao?"
"Hạ Thuần?" Đầu kia truyền đến âm thanh sặc nước bọt.
...
Tôi Kỳ hẹn gặp tôi, so với trong ấn tượng của tôi, người thiếu niên bốc đồng ngạo mạn đó đã không còn nữa, có lẽ là vì trải qua vị đời, hoặc là thời gian tám năm, anh đã trở nên chững chạc hơn!
"Sân trượt pa-tin đó còn mở chứ?"
Anh ta sửng sốt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045843/chuong-3172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.