"Em không cần... Em không cần đi bệnh viện..."
Tô Kỳ nhíu mày, giận dữ nói: "Em nói lung tung cái gì vậy!"
Hàn Tiêu đứng bên cạnh thúc giục: "Tô Kỳ, cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, chỗ này cứ giaio cho tớ xử lý là được rồi!"
Tô Kỳ gật đầu, ôm tôi chạy ra ngoài.
Tôi cảm thấy máu trong người mình vẫn đang không ngừng chảy ra, thấm ướt ống tay áo anh ta.
Tôi nắm chặt vạt áo anh ta, nói: "Tô Kỳ, anh không cần lo cho em, có được không?"
Vẻ mặt Tô Kỳ căng thẳng, không nói gì, trong lúc này mà anh ta còn giữ vững được bình tĩnh, ôm tôi đi xuống lầu, đã là cố gắng lắm rồi!
Anh ta lái xe tới đây, về sau tôi mới biết, lúc tôi ngất đi, Hàn Tiêu sợ tôi xảy ra chuyện gì, quá sợ hãi cho nên mới gọi điện thoại cho Tô Kỳ.
Tô Kỳ vừa nhận được điện thoại liền chạy như bay đến, bởi vì buổi tối cho nên cũng không sợ cảnh sát giao thông kiểm tra camera.
Anh ta ôm tôi lên xe, lại phát hiện trên cái quần trắng của tôi bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, có chút bối rối: "Đừng... Làm bẩn xe anh rồi..."
"Doãn Hạ Thuần!"
Tô Kỳ ôm chặt vai tôi, mất kiên nhẫn, tôi nhìn mắt anh ta, trong đó đầy tơ máu, giống như đang nhẫn nại cái gì, anh ta nói gằn từng chữ: "Anh cầu xin em, có được không? Đợi khi nào em khỏe lại, em nói cái gì anh cũng nghe theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045816/chuong-3153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.