🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Kỳ ôm tôi, không biết phải làm thế nào mà nói từng tiếng xin lỗi.



“Anh sẽ không bao giờ bỏ em!”



Tôi càng khóc lớn hơn, nếu thời gian thật sự có thể quay trở lại, thì sẽ tốt biết bao nhiêu?



Chỉ là trên thế giới không có thuốc hối hận, càng không có cỗ máy thời gian.



Tôi không thể quay về, lại càng không thể làm lại mọi thứ.



Nhưng tôi cũng không trách Tô Kỳ.



Bởi vì, đó là do tôi tự làm tự chịu thôi.



Có lẽ do tôi từ trong xương cốt đã vô cùng cứng đầu, và dù tôi biết trước là mình thích một người không thể thích, nhưng tôi vẫn rất nóng lòng muốn thử, cuối cùng lại làm cho chính mình mình đầy thương tích.



Trong việc này, Tô kỳ cũng là người bị hại, tôi có cái gì tư cách trách cứ.



Buổi tối, anh mang tôi về nhà, trước đây anh ấy chỉ đưa tôi tới dưới nhà, nhưng lúc này đây, tôi lo bồi hồi đứng đó, lo lắng nhìn vào cửa nhà, nghênh đón nhất định là một hồi bão tố.



Tô kỳ thấy tôi do dự không dám lên lầu, anh bỗng nhiên bước đến nắm tay tôi, nói, “Không phải sợ, có anh ở đây.”



Tôi nghe xong, đứng ngẩn ra ở đó.



Những lời này, Đông Vũ từng nói với tôi rất nhiều lần.



Nhưng vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh ấy lại không ở bên cạnh tôi.



Tôi không biết trong lời nói của Tô Kỳ độ tin cậy đáng bao nhiêu?



Chính bởi vì vẫn còn nhỏ, nên đôi lúc nói ra những

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045798/chuong-3140.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3140: Quả Trám 61
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.