Tôi có chút sợ hãi bộ dạng mất khống chế này của anh, tôi đứng dậy và cố nắm lấy tay của anh ấy.
“Tô Kỳ, anh bình tĩnh một chút! Em sẽ sớm thích anh thôi, anh cố đợi thêm chút nữa!”
“Đủ rồi!”
Anh nhìn tôi vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đỏ lên hỏi tôi, “Em còn muốn đùa giỡn anh đến lúc nào nữa?!”
“Em…… Em không có đùa giỡn.”
“Không có?”
“Em…… Em rất nghiêm túc……”
Anh bỗng nhiên nhìn tôi, trong mắt thay đổi thất thường.
Rất có thể là thái độ của tôi vẫn chưa đủ chân thành.
Tô Kỳ cắn môi, giận đến hóa cười, lạnh lùng mà cong cong khóe môi, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
“Chúng ta kết thúc đi?”
……
Tôi không hiểu tại sao Tô Kỳ lại tức giận, cũng như anh ấy không hiểu được sự tuyệt vọng của tôi.
Tôi muốn giữ anh ấy lại, hoặc là muốn cầu xin anh dẫn tôi đi, tôi muốn cho anh biết, thâm tâm của tôi cũng đau đớn và đấu tranh dữ dội.
Nhưng dường như trái tim anh đã nguội lạnh, cuối cùng anh vẫn bỏ tôi lại mà đi, cũng không quay đầu lại, cứ thế nghênh ngang rời đi.
Để lại tôi lẻ loi một mình trong phòng, trong vô thức mà bật khóc.
Tôi nghĩ, tôi là một cô gái rất xấu xa.
Cứ như vậy, ngay cả Tô Kỳ cũng rời bỏ tôi mà đi.
Tôi cứ như vậy mà bị vứt bỏ.
“Sao Tô Kỳ lại bỏ đi?”
Một cậu con trai trong phòng đi tới, nhìn qua hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045791/chuong-3134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.