Đau đớn hít thở không thông, bao trùm tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra được, hóa ra, trái tim thật sự sẽ đau đớn.
Loại đau đớn này, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, bất lực, mờ mịt.
Tối hôm đó bà nội qua đời, người trong nhà vội vàng thu xếp tang lễ, mà Đông Vũ cùng tôi ngủ trong phòng nhỏ trên lầu, suốt cả một đêm, tôi cũng chưa thể nhắm mắt.
Tôi không ngừng chảy nước mắt, ôm quạt hương bồ* của bà nội khóc lóc.
*: quạt làm bằng lá cây hương bồ.
Tôi nhớ rõ quạt hương bồ này, trước đây, lúc trời nóng nực, bà nội ở cạnh giường tôi, một lần lại một lần, không ngại mệt mỏi quạt cho chúng tôi, mãi đến khi chúng tôi ngủ.
Lúc tôi lên lầu, thấy được nó, trái tim đều sắp vỡ nát.
Đông Vũ ôm tôi, cũng không biết nên an ủi tôi như thế nào, bởi vì dù là anh, cũng vì bà mất, tâm tình không tốt, giống như bị cảm xúc của tôi cuốn theo, cũng rơi nước mắt.
“Hạ Thuần, đừng khóc, có được không?”
Anh dịu dàng an ủi tôi, ôm tôi vào trong ngực, giống như dụ dỗ đứa bé.
Tôi không biết nên đáp lại anh như thế nào, cho dù không phát ra một chút âm thanh, nhưng mà nước mắt vẫn chưa bao giờ ngừng lại.
Anh chắc là cảm nhận được đau lòng, nâng mặt tôi, cẩn thận hôn lên nước mắt khóe mắt tôi.
Vì nụ hôn như vậy, tôi lập tức kinh sợ, trái tim vốn đập bình tĩnh không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045763/chuong-3113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.