Không để ý, nhiều lần tôi ngã, mặc dù không nghiêm trọng, lòng bàn tay có thể chỉ xước một chút da, tôi còn chưa đau tới mức khóc thành tiếng, đôi mắt Đông Vũ đã đỏ lên, sợ hãi ôm lấy tôi, lần đầu tiền trong đời, tôi thấy sự lạnh lùng trên mặt anh được thay thế bằng sự lo lắng, nhẹ nhàng.
Trưởng thành hơn một chút, tôi đã biết chạy, cũng dần dần chắc người hơn, chơi đùa với những đứa bé khác, chơi trốn tìm, người bị bắt sẽ phải đi tìm những người còn lại.
Thuở đó, tôi thích nhất là lúc ban đêm.
Lúc ấy chúng tôi còn năng động, không kiêng kỵ chuyện gì, mỗi khi trời tối, bà vì tắm cho Đông Vũ, tôi khi đó còn chẳng biết ngại ngùng, hò hét mà đòi vào tắm chung bồn với anh.
Tôi thích nhất là trêu anh, còn chỉ vào cậu nhỏ còn chưa trổ mã của Đông Vũ rồi hỏi bà, vì sao chỗ đó của anh không giống tôi?
Bà luôn bị tôi chọc cho cười, thổi mạnh vào mũi cười tôi.
Ngược lại, Đông Vũ thường hay xấu hổ, anh sẽ luôn không động đậy cho đến khi cả hai tôi đều tắm rửa sạch sẽ.
Bà thường dùng chung một cái khăn lau người cho chúng tôi, tôi rất thích cái mùi thoang thoảng đó, càng thích mùi hương trên người Đông Vũ.
Tôi rất sợ trời tối, cũng không thích ngủ chung với bà, lại nguyện ý ngủ chung với Đông Vũ trên chiếc giường nhỏ.
Lúc buổi tối, tôi không chút kiêng kỵ thường xuyên gác tay gác chân lên người anh, quấn quít lấy anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045721/chuong-3083.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.