Tiểu Dịch Thần nhìn sắc mặt Hữu Hữu, hô lên thất thanh: "Hữu Hữu, sắc mặt em sao lại trắng như vậy?"
Mộ Nhã Triết tiện đà ép hỏi: "Có phải con lén giấu cả nhà, không uống thuốc?"
Hữu Hữu chỗ nào lại không biết cha mình là nhân vật hung ác thế nào, mắt thấy không thể giấu nữa, giấy không gói được lửa, lúc này mới nhỏ giọng lúng túng nói: "Con... con có nghỉ uống vài ngày..."
"Con sao lại dám bỏ thuốc như vậy?"
Mộ Nhã Triết chất vấn, "Con không biết, nếu như bỏ thuốc, bệnh tim lại tái phát thì..."
Nói được nửa câu, lời của anh bỗng dưng nghẹn lại, không nói được ra miệng!
Dù sao, ngày Nguyệt Dao ra đời, anh thừa nhận, sự quan tâm cùng thương yêu của mình, đều được chia cho Nguyệt Dao, thế nên đã bỏ quên đứa con trai vẫn luôn im lặng này!
Anh cũng đoán được, mục đích mà Hữu Hữu bỏ thuốc!
Chỉ thấy cậu ôm ngực, trên mặt không nén được khổ sở, viền mắt hơi hồng, uất ức lúng túng nói: "Con... con chỉ muốn ôm em nhiều một chút! Nhưng mà em ấy, không thích mùi vị của thuốc Đông y!"
Vân Thi Thi nghe xong, trong ngực liền nhói lên, cô đi tới trước mặt Hữu Hữu, nghẹn ngào ôm lấy cậu: "Hữu Hữu ngốc, con sao lại ngốc như vậy? Con biết rõ thân thể của mình, nhất là ăn mặc, không thể vô duyên vô cớ bỏ thuốc. Con thích em, về sau còn rất nhiều thời gian mà!"
Hữu Hữu khàn khàn nói: "Mẹ, cha, con biết lỗi rồi... sau này, con sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045703/chuong-3073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.