“Trên người em có thơm không?”
Khóe mắt Tiểu Dịch Thần giật giật, thật sự ngửi ngửi.
“Ừm! Mùi thơm của sữa tắm!”
“Còn mùi thuốc Đông y không?”
Hữu Hữu nhắc tới chuyện này, Tiểu Dịch Thần mới giật mình nói, “Không có, không ngửi thấy nữa rồi!”
Kỳ quái, mỗi lần uống thuốc xong, trên người Hữu Hữu đều có mùi thuốc Đông y rất đậm.
Cậu có chút khẩn trương hỏi: “Sao lại thế này, không phải là em không uống thuốc đấy chứ?”
“Em uống rồi!”
“Thật không?”
Mỗi lần cậu uống thuốc xong toàn thân đều đầy mùi thuốc Đông y.
“Em đừng có lừa gạt anh, nếu dừng uống thuốc, sẽ…”
“Em đã nói là em uống rồi mà!”
Hữu Hữu còn nói, “Em bôi rất nhiều sữa tắm, còn xịt rất nhiều nước hoa. Trên người thơm như vậy, em gái sẽ không ghét bỏ em!”
Tiểu Dịch Thần cười, gật gật đầu.
Hữu Hữu không vội ôm lấy Nguyệt Dao, ngày kế tiếp lại vụng trộm dừng uống thuốc, mãi đến khi ngừng uống thuốc Đông y hai ngày, trên người không còn mùi thuốc Đông y, cậu mới thả lỏng.
Chỉ là, khi cậu đứng trước giường trẻ sơ sinh, cúi đầu nhìn vật nhỏ nằm ở trong giường trẻ sơ sinh, mở to mắt nhìn, cậu lại có chút sợ hãi rồi!
Cậu lại nghiêm túc giơ tay mình lên, ngửi ngửi ống tay áo, không ngửi thấy mùi thuốc Đông y, lúc này mới hít một hơi khí lạnh, cười khẽ.
Bởi vì cậu sợ, bây giờ trên người cậu không còn vị thuốc Đông y, lúc này, lý do bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045652/chuong-3051.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.