Bây giờ, tôi lại không né tránh, trong mắt mẹ ít nhiều có chút an ủi!
“Con không ở đây vài năm, thành phố thay đổi rất nhiều! Nhà chúng ta cũng đã chuyển đi, mảnh đất nhà chúng ta ở trước đây đã được nhà nước quy hoạch… Vừa nghe nói con trở về, cha con biết con về cao hứng muốn chết! Ha ha, hôm qua cả đêm không ngủ ngon, lăn qua lăn lại vì vui vẻ! Còn nhắc đợi hôm nay con trở về, sẽ tự mình xuống bếp! Sáng tinh mơ ông ấy đã đi mua đồ ăn, bây giờ chắc là đang bận rộn ở trong bếp!”
Ngồi trên xe taxi, mẹ mỉm cười nói, cũng dần dần thoải mái hơn.
Tôi cười, lại không nói gì thêm, ánh mắt nhìn qua cửa kính xe.
“Trở về là được rồi! Trở về… Là được rồi!”
Mẹ nói xong, qua kính chiếu hậu, khóe mắt bà có chút ẩm ướt, lại vụng trộm dùng ngón tay lau nước mắt, không muốn để tôi nhìn thấy.
“Mẹ…”
Tôi yên lặng nhìn cảnh tượng xa lạ bên ngoài cửa sổ, mi mắt hơi buông xuống, nhàn nhạt ngắt lời bà, chần chừ hỏi, “Anh ấy… Có khỏe không?”
Biết tôi nói đến ai, bà trầm mặc, ý cười trên mặt dần dần biến mất…
“Đông Vũ… Vẫn nhớ con.”
*********
Nhớ mang máng, sau khi tôi sinh ra không lâu, từ thứ nhất mở miệng nói được, là từ anh.
Lúc học nói tên, tên thứ nhất cũng là tên anh.
Đông Vũ…
Đông Vũ…
Trong kí ức của tôi, ấn tượng sâu sắc nhất, đều không phải là mẹ dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045609/chuong-3032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.