Giang Khởi Mộng căn bản không ngăn cản được. Thẩm Yến Phi ra lệnh một tiếng, thuộc hạ bên cạnh lập tức ngầm hiểu, nối đuôi nhau mà vào, đi vào trong sân.
“Thẩm Yến Phi.”
Giang Khởi Mộng đi lên phía trước, giữ chặt cánh tay ông ta, khàn giọng nói, “Ông không thể làm như vậy!”
Thẩm Yến Phi dịu dàng nói, “Bà Tống, phiền bà mở cửa một chút, chúng tôi muốn điều tra!”
Giang Khởi Mộng tức giận môi run cầm cập, vẻ mặt xanh mét nói, “Chính Quốc và Ân Nhã đang bị thương rất nghiêm trọng. Thẩm Yến Phi, uổng công Chính Quốc từng quan tâm ông, nâng đỡ ông trong sự nghiệp đến nơi đến chốn! Bây giờ, ông có thể tính là một bước lên mây, hiện tại xoay người liền trở mặt có phải không? Ông cũng đừng quên! Ông có thể leo lên đến vị trí này, rốt cuộc là dựa vào người nào! Ông hiện giờ trèo lên cao, liền muốn vong ân phụ nghĩa sao?”
Từng chữ của bà ta như châu ngọc, Thẩm Yến Phi vẫn chẳng quan tâm, ngữ khí nặng hơn, “Tôi bảo bà mở cửa, bà nói những chuyện không liên quan này làm gì? Đúng vậy, thị trưởng Tống từng nâng đỡ tôi, nhưng mà khi nào thì thị trưởng Tống có quyền lợi lớn như vậy, muốn đề bạt người nào là có thể đề bạt người đó?”
Giang Khởi Mộng nhất thời nghẹn lời, đây là tự đào hố chôn mình!
Trong lúc bà ta tức giận, thế cho nên lúc nói chuyện căn bản không có chú ý.
Thẩm Yến Phi lạnh lùng nhìn bà ta một cái, mặt không chút thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045581/chuong-3018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.