Giang Khởi Mộng đau lòng chạy tới, túm lấy thành giường, nhìn cô: "Cảm giác thế nào? Có đau lắm không?"
"Đứa bé... đứa bé đâu?" Tống Ân Nhã run rẩy hỏi: "Đứa bé vẫn còn chứ?"
Cô nói, liền đưa tay lên, sờ vào bụng mình, chỉ thấy một mảng bằng phẳng, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Mạnh Tinh Tuyết nghe xong, trên ngực cũng một hồi đập mạnh, quay sang người đàn ông bên cạnh, cũng thấy anh cả người cứng ngắc, lòng cô cũng theo đó mà thương tâm.
...
Trong phòng bệnh.
Tống Ân Nhã vừa được tiêm thuốc an thần, lúc này đã ngủ.
Mộ Yến Thừa ngồi ở cửa, Mạnh Tinh Tuyết cũng ngồi bên cạnh anh, một tấc không rời.
Anh vốn là muốn đưa cô về nhà trước, nhưng Mạnh Tinh Tuyết nói, bất kể ra sao cô cũng muốn ở bên cạnh anh, không muốn rời đi.
Mộ Yến Thừa không thể làm gì cô, đành mặc kệ.
Mộ Thục Mẫn nhận được tin, chạy tới bệnh viện, đi tới cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Mộ Yến Thừa, thấy anh đang ngồi cùng một chỗ với Mạnh Tinh Tuyết, liền cau mày, lạnh lùng đi tới lườm bọn họ.
Mộ Yến Thừa cũng không chú ý tới bà, cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì, càng không nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Thục Mẫn.
Vẫn là Mạnh Tinh Tuyết phản ứng trước, nhẹ nhàng đánh tỉnh Mộ Yến Thừa, anh ngẩng đầu lên, thấy Mộ Thục Mẫn, có chút ngoài ý muốn: "Sao cô lại tới đây?"
"Cháu trước hết đừng hỏi cô!"
Mộ Thục Mẫn nói, ánh mắt liếc sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045514/chuong-2984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.