Vân Na nghe thấy tiếng người đi đến, lập tức quay đầu lại, vì tiêm thuốc an thần, cho nên thân thể mềm nhũn vô lực.
Chuyện này cũng do nhiều ngày rồi cô ta không ăn cơm.
Cô ta đã tuyệt thực bốn ngày rồi.
Bởi vậy, những người trông coi cô ta trói cô ta ở trên giường, là vì truyền dịch dinh dưỡng cho cô ta.
Mới đầu, cô ta còn nguyện ý ăn vài thứ, dù sao, ham muốn sống của cô ta, chiến thắng toàn bộ!
Cô ta không muốn chết!
Thời gian dài bị giam cầm trong không gian như vậy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, tinh thần khó có thể duy trì tốt đẹp.
Bởi vậy, Vân Na không chịu nổi hành hạ, bắt đầu tuyệt thực.
Bốn ngày không ăn, cả người đều gầy một vòng, không ngừng suy yếu.
Vì đảm bảo tính mạng của cô ta vẫn còn, vì thế bất đắc dĩ phải trói cô ta ở trên giường.
Lúc anh đi tới, kim tiêm vừa mới được đâm vào tĩnh mạch của cô ta.
“Là anh! Là anh!”
Vân Na nhìn thấy anh, vùng vẫy như điên, đôi mắt đầy tơ máu, hồng giống như có thể nhỏ ra máu.
Mộ Nhã Triết không để ý cô ta vùng vẫy, nhìn thoáng qua thuộc hạ, chất vấn, “Sao cô ta lại thế này?”
“Tổng giám đốc Mộ, cô ta không chịu ăn gì, đã tuyệt thực lâu lắm rồi.”
“Tuyệt thực sao?”
Mộ Nhã Triết cười lạnh lùng, “Năng lực không nhỏ.”
Tuyệt thực?
Là kháng nghị giam lỏng sao.
“Mộ Nhã Triết!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045452/chuong-2953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.