"Anh nhất định sẽ tới tìm em! Sau đó, chúng ta cùng nhau cả đời, có được hay không?"
Vân Thi Thi không không chế được nước mắt, hoàn toàn sụp đổ, khóc nức nở.
Cố Tinh Trạch trên màn hình giống như có thể cảm ứng được, luống cuống tay chân nói: "Đừng khóc."
"..."
Anh áy náy nói: "Anh sợ nhất là nước mắt của em, đừng khóc, được không?"
"..."
"Sau này không nhất định không có cơ hội gặp mặt mà! Đợi mấy năm sau, đối với chút tình cảm này, anh đã buông bỏ được, hoặc là anh có thể lấy phong thái mới xuất hiện ở trước mặt em."
"..."
"Thực ra, em không cần khổ sở, là anh không hiểu được nếu như đi tranh thủ. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng lĩnh hội qua, cái gì gọi là tình thân, tình yêu, đối với hôn nhân, cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt. Vừa bắt đầu, anh cũng không biết, mình có một phần tình cảm mông lung với em, rốt cuộc là yêu hay là chăm sóc của đàn anh với đàn em. Nhưng hậu tri hậu giác, anh mới biết, hóa ra tình yêu đến nhanh như lốc xoáy, nhiễu loạn tất cả nhịp tim của con người."
"..."
"Nếu như, anh sớm phát hiện đó chính là tình yêu, nhất định anh sẽ không chút do dự mà ôm chầm lấy em."
"..."
"Nhưng mà, hết thảy đều đã không kịp."
...
Vân Thi Thi che mặt, khóc không thành tiếng.
Mấy ngày nay, tâm tình u ám đọng lại ở ngực, cuối cùng như được phóng thích, như lũ quét, phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045363/chuong-2914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.