"Muốn anh cầu xin em sao?"
Mộ Nhã Triết gắt gao cắn môi, trong giọng nói xen lẫn thống khổ cùng mê man, khi nào thì anh lại lộ ra dáng dấp bất lực bàng hoàng như vậy!
"Anh không thể mất em! Thi Thi, ăn một chút đi, cho dù là một chút cũng được, hả?"
Cung Kiệt nhìn không được nữa, đi tới bên cạnh Vân Thi Thi, véo má cô, buộc cô phải hé miệng ra, Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh, cũng không do dự nữa, đành phải kiên quyết, dùng cái muỗng đút vào miệng cô.
Tiếp tục thế này căn bản không được.
"Ăn vào rồi à?"
Cung Kiệt hỏi.
Mộ Nhã Triết gật gù: "Ăn rồi."
Đúng là làm khó cho hai người đàn ông cao lớn phải hao tổn tâm sức đút cháo cho cô.
Bây giờ thân thể cô không được tốt, tuyệt thực trong thời gian dài, khiến bờ môi cô cực kì khô nứt, chén cháo này, là mới ninh vào sáng sớm hôm nay, vẫn còn nóng.
Mộ Nhã Triết cũng không dám đút nhiều, chỉ đút từng chút từng chút một, dường như Vân Thi Thi cũng biết phối hợp, hoặc là phản ứng theo bản năng, máy móc hơi há miệng ra, đối với việc bị ép buộc đưa vào trong miệng, cũng không có nhổ ra, mà là mất cảm giác nhai, cố gắng nuốt xuống.
Mắt Cung Kiệt lập tức sáng lên: "Chị ăn rồi!"
Mộ Nhã Triết lo lắng cô sẽ nhả ra, hoảng sợ nhìn cô, mãi cho đến khi cô nuốt cháo xuống, tảng đá trong lòng anh rốt cuộc cũng nặng nề rơi xuống.
Cung Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045358/chuong-2911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.