Cung Kiệt cũng nghiêm túc nói, “Chị, chị không nên đi! Trường hợp như vậy, người rất đông, cho dù không bị người ta chen lách, dụng chạm, làm bị thương, sợ là chị đi, lại khó kìm lòng nổi, đến lúc đó, chị khóc lên, người nào khuyên được chị. Hơn nữa… Đôi mắt của chị không nhìn thấy, sao có thể gặp mặt anh ta lần cuối được?”
Vân Thi Thi nghe vậy, đôi mắt đỏ lên trong nháy mắt.
“Tiểu Kiệt, em đi với chị, có được không? Cho dù không nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng, đưa anh ấy đi một đoạn đường cũng được!”
Cầu xin của cô, Cung Kiệt không nhẫn tâm từ chối.
Anh nhìn Mộ Nhã Triết, lại nhìn cô, thở dài một tiếng nói, “Cho dù em đồng ý, anh rể cũng không nhất định đồng ý để chị đi! Huống hồ, bây giờ đôi mắt của chị không được tốt, không nhìn thấy được gì, nhỡ bị va chạm, anh rể không đau lòng, em cũng đau lòng thôi!”
Cung Kiệt bướng bỉnh lỳ lợm như sư tử, vậy mà giống đứa bé làm nũng với cô.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh một cái, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Đây chắc là chuyện hiếm có khi anh và cậu em vợ này cùng chung nhận thức.
Vân Thi Thi nghe xong lời này, càng cô đơn hơn.
Cánh môi cô run run một phen, giọng run run, “Tiểu Kiệt, nếu chị không gặp mặt anh ấy lần cuối, chị nhất định khó mà tha thứ cho bản thân chị… Chị… Chị hi vọng có thể ở bên cạnh anh ấy vào thời khắc cuối cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045329/chuong-2897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.