"Danh cũng được, lợi cũng được, đều chỉ là mây bay."
Sở Hà bỗng nhiên ngắt lời anh ta.
Lâm Mộc giật mình.
Sở Hà bình tĩnh nói: "Chỉ là tôi đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi! Tuy tuổi này của tôi còn chưa đến lúc nghỉ ngơi, những với người từ nhỏ đã sống trong mưa bom bão đạn mà nói, tôi chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình có thể sống một cuộc sống bình thường! Nhưng Lâm Mộc, anh biết không? Năm năm qua, khi tôi quên đi tất cả trí nhớ, tôi đã sống vô cùng tự tại, vô cùng vui vẻ! Tôi còn có một đứa con trai nhu thuận, năm năm qua tôi chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, tôi có thể giống như một người bình thường, mỗi sáng rời giường, an tĩnh dùng bữa sáng, sau đó đi làm. Về đến nhà, lại cùng con trai ngoan ăn xong bữa tối, nắm tay thằng bé đi tản bộ..."
Sở Hà nói xong lại khẽ bật cười: "So với việc trước đây luôn phải sống trong lo lắng đề phòng thì thực tại tôi đã quá hạnh phúc. Từ trước, tôi thậm chí không dám hy vọng quá xa rằng tôi cũng sẽ có gia đình có đứa con của chính mình. Anh biết không? Tôi đặt tên cho thằng bé là Tiểu Bảo, không có ngụ ý gì đặc biệt, lúc sinh thằng bé ra, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, gầy gầy xương xương, anh sẽ cảm thấy sinh mệnh là một thứ vô cùng kỳ diệu. Mãi đến về sau khi thằng bé lớn lên, trắng trắng mập mập, tôi liền nghĩ ra rất nhiều cái tên, cuối cùng vẫn để là Tiểu Bảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045206/chuong-2838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.