Bởi vậy khi Sở Hà nói cô có con với Cố Cảnh Liên, anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Thượng quan, tới cùng đã xảy ra chuyện gì!?"
Sở Hà chua sót cười, nói: "Chuyện đã qua rồi cũng không cần nhắc đến nữa! Hiện tại, tôi tìm đến anh chỉ mong anh giúp tôi một việc.”
"Việc gì?"Lâm Mộc vỗ ngực nói: "Cô cứ việc nói, chỉ cần cô mở miệng cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ làm."
Sở Hà lập tức ngồi thẳng, ghé đầu về phía trước, nhàn nhạt nói: "Tôi muốn súng."
"... Cái gì?"
"Tôi muốn súng lục, đạn, cùng với một chút thiết bị vũ trang, nếu có thể tốt nhất cho tôi một thiết bị có thể nhìn rõ ban đêm, tôi cần."
"Cô muốn làm gì?"
Sở Hà nhíu mày: "Không làm gì. Con tôi hiện đang ở trong tay Cố Cảnh Liên, tôi đương nhiên phải đi cứu nó về.”
"Cô làm sao có thể khẳng định con cô đang ở trong tay Cố Cảnh Liên?!"
Sở Hà nói: "Trước đó con tôi mất tích, tôi báo cảnh sát, cảnh sát nói, đứa bé đã được cha ruột đưa về nhà rồi. Cha ruột? Ngoại trừ anh ta còn có thể là ai. Con tôi tất nhiên đang ở trong tay anh ta, chỉ là tôi không có khả năng gặp mặt hỏi trực tiếp anh ta, hơn nữa lại đòi đứa bé, anh ta nhất định sẽ không trả lại con cho tôi.”
"..."
Lúc này sắc mặt Lâm Mộc có chút phức tạp.
Anh ta bỗng nhiên nói: "Thượng quan, nếu đứa bé đã ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045200/chuong-2835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.