Sở Hà giật mình, chậm rãi buông tay, nhíu mày: "Có gương không?"
Âm thanh của cô trở lên lạnh hơn.
Mạnh Tinh Tuyết không khỏi có chút sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, so với Sở Hà trong trí nhớ, thì người trước mặt này lại có chút xa lạ!
Lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, giống như nữ vương của bóng đêm.
Sở Hà dùng giọng nói lạnh lùng đó nói với cô.
Cũng không biết có phải là vì cuộc phẫu thuật, nên tính tình cô thay đổi.
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng đưa gương tới.
Sở Hà cầm lấy, liếc mắt nhìn, lại phát hiện đỉnh đầu bên phải có cuốn một lớp vải xô thật dày, sắc mặt cô cũng không được tốt, nhất là môi, giống như bôi một lớp son phấn đậm.
Mạnh Tinh Tuyết cũng không biết cô khôi phục ra sao, vì vậy bóng gió hỏi: "Bác sĩ nói, sau khi phẫu thuật xong chị chưa chắc có thể khôi phục được trí nhớ, chỉ là nếu cố gắng, trí nhớ nhất định có thể khôi phục lại!"
Sở Hà thình lình cắt đứt lời cô, chậm rãi hỏi: "Chị cần bao lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn?"
"À?" Mạnh Tinh Tuyết mờ mịt, không biết cái "khôi phục hoàn toàn" này của Sở Hà là ở mức độ như thế nào.
"Bác sĩ không nói gì sao? Khi nào chị có thể xuất viện?"
"Ít nhất phải tới khi cắt chỉ! Bác sĩ nói một tuần là có thể cắt chỉ, chị có thể lực tốt như vậy chắc chắn sẽ nhanh hơn người bình thường!"
Sở Hà nghe vậy, gật đầu, nhưng ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045129/chuong-2799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.