Sở Tiểu Bảo ấm ức nghĩ, cậu không cần cha, chỉ cần có mẹ là đủ rồi!
Ngay lúc cậu cúi đầu, thút tha thút thít vô cùng đáng thương, chắc là bộ dạng cậu rơi nước mắt, cuối cùng chạm vào nơi mềm mại duy nhất của Cố Cảnh Liên.
Kỳ thật anh ta không chấp nhận đứa bé tự nhiên xuất hiện.
Anh ta không chuẩn bị tâm lý gì, đột nhiên có một đứa bé từ trên trời rơi xuống, nói là con anh ta, anh ta không chấp nhận nổi, cũng không muốn chấp nhận.
Nhưng mà máu mủ tình thâm.
Dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt.
Cố Cảnh Liên còn chưa đến mức lạnh lùng tuyệt tình, nhất là lúc nhìn thấy hai mắt Sở Tiểu Bảo đẫm lệ, dây cung trong đầu anh ta căng mạnh lên rồi đứt, tựa hồ vì bộ dạng bất lực của cậu, cuối cùng lại mềm lòng, vì thế, anh ta vươn bàn tay to ra, nhẹ nhàng xoa đầu Sở Tiểu Bảo.
“Đừng khóc nữa.”
Anh ta có chút chân tay luống cuống, nhìn Sở Tiểu Bảo, nhíu mày, muốn giống như người cha dỗ dành an ủi cậu, nhưng mà ngại mặt mũi, anh ta không thể tháo mặt nạ xuống, chỉ là đứa nhỏ khóc như vậy, cũng là một chuyện.
Nếu không ngăn chặn lại, chắc là đêm nay, yên tĩnh không được nữa.
Thôi đi.
Anh ta hà tất gì phải chấp một đứa bé?
Hay là dụ dỗ một chút nhỉ?
Nhưng mà, dụ dỗ đứa bé như thế nào?
Anh ta là ‘Người mới nhậm chức’, còn không có bất luận kinh nghiệm gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045063/chuong-2766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.