Cố Cảnh Liên thấy bộ dạng cậu chột dạ, nhíu mày, “Cháu trốn ở cửa làm gì?”
“Cháu… Cháu…”
Sở Tiểu Bảo ấp úng một lúc lâu, đột nhiên nói, “Không nên trách bác ấy! Tiền bác ấy mua quần áo cho cháu, tương lai cháu kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho chú!”
“…”
Có ý gì?
Cố Cảnh Liên nghe thấy rất bất ngờ.
Ngực bác Phúc ấm áp.
Hóa ra thằng nhóc này lo lắng ông ta tiêu tiền, bị ông chủ trách phạt, lúc này mới vụng trộm đi theo!
Tuy trong đó có chút hiểu lầm, nhưng mà đứa nhỏ lương thiện này, vẫn làm cho trái tim ông ta cảm thấy ấm áp.
Cố Cảnh Liên có chút không kiên nhẫn, nhưng mà không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, anh ta nhịn không được nhìn thằng nhóc này thêm vài lần, thấy vẻ mặt cậu ấm ức và không phục đứng tại chỗ, nắm chặt góc áo, có chút áy náy đánh giá anh ta.
Đột nhiên, anh ta ngồi lại trước bàn, vẫy tay với cậu.
“Lại đây!”
“Cái gì?”
“Lại đây!”
Sở Tiểu Bảo có chút sững sờ.
Chú xấu xa này đang gọi mình nha!
Nhưng mà nhìn chú ấy thật hung dữ, không phải là muốn mắng cậu đấy chứ?
Trái tim sợ hãi như vậy, Sở Tiểu Bảo không dám lại gần.
Bác Phúc thấy cậu cực kỳ sợ Cố Cảnh Liên, cười bất đắc dĩ, lập tức nói, “Tiểu Bảo, chú ấy gọi cháu qua đó!”
“Nhưng mà…”
“Đừng sợ, không phải có bác ở đây rồi sao?”
Bác Phúc cổ vũ cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2045047/chuong-2758.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.