Người kia lập tức chảy mồ hôi lạnh, lên tiếng: "Vâng ạ".
Nhưng mà những điều người kia nói, Cố Cảnh Liên vẫn để trong lòng.
Anh ta bắt đầu quan sát kỹ đứa nhóc này, lúc nhìn thẳng cậu, quả thật đúng như lời người kia nói, đứa nhỏ này, rất giống anh ta.
Cho dù bị nhầm là cha con cũng không ngạc nhiên.
Thật sự là duyên phận kỳ lạ.
Cố Cảnh Liên khó có dịp kiên nhẫn hỏi một câu: "Cháu tên là gì?"
Sở Tiểu Bảo ngẩng đầu, miệng căng phồng, mơ hồ không rõ nói: "Cháu gọi là Sở Tiểu Bảo!"
"Nghe không rõ."
Sở Tiểu Bảo lập tức bưng coca uống một hơi, rất không dễ dàng nuốt xuống, lau mép, cười tít mắt: "Tên của cháu là "Sở Tiểu Bảo"! "Sở" trong "Sở Tiểu Bảo", "Tiểu" trong "Sở Tiểu Bảo", "Bảo" trong "Sở Tiểu Bảo"."
Cố Cảnh Liên đen mặt.
Cái quái gì thế này!
Câu nói ngây ngô đơn thuần của cậu nhóc khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Thật sự rất đáng yêu!
Sở Tiểu Bảo nói xong, bỗng nhiên ý thức được mình vừa lỡ miệng, vội vàng bụm chặt miệng lại, bộ dáng sợ hãi giống hệt con nai nhỏ.
Cố Cảnh Liên hỏi tiếp: "Lại làm sao vậy?"
Sở Tiểu Bảo bỏ tay xuống, do dự, lại có chút ảo não, ngập ngừng: "Mẹ nói, không thể tùy tiện nói tên cho người ngoài!"
Cố Cảnh Liên: "..."
Sở Tiểu Bảo bỗng nhiên cười: "Nhưng mà chú đối xử tốt với cháu như vậy, đưa cháu về nhà, lại còn cho cháu ăn ngon, cho nên nói tên cho chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044955/chuong-2718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.