Mộ Yến Thừa tự mình ôm Mạnh Tinh Tuyết tới giường đẩy, ngẩng đầu khẩn trương nói: "Bác sĩ, còn đứng ngây đó làm gì? Cô ấy đang đau, các người không nghe thấy sao? Nhanh lại đây khám cho cô ấy..."
Anh lên tiếng, mới có người phản ứng lại.
"Bệnh nhân bị thương chỗ nào?"
"Khi tôi chạy đến, cô ấy bị ngã trên mặt đất."
"Còn nữa..." Mộ Yến Thừa trầm giọng nói: "Cô ấy mang thai!"
"Cậu là người nhà của cô ấy sao?" Bác sĩ hỏi.
Mộ Yến Thừa không chút nghĩ ngợi trả lời: "Tôi là người đàn ông của cô ấy!"
"Vậy được, vậy cậu trước tiên cứ bình tĩnh lại, không cần khẩn trương, chúng tôi lập tức đưa cô ấy vào phòng cấp cứu..."
Dứt lời, bác sĩ lập tức cùng với mấy người y tá, vội vã chạy vào phòng cấp cứu.
Mộ Yến Thừa đuổi theo mấy bước, những ý thức được điều gì, bỗng nhiên dừng chân lại, cúi đầu nhìn xuống ống tay áo, liền thấy một vệt máu đỏ thẫm.
"Giám đốc Mộ, anh..." người trợ lý sau lưng thấy anh dừng lại, liền đi vòng lên phía trước, men theo ánh mắt của anh, liền nhìn thấy trên ống tay áo anh có một vệt đỏ thẫm.
Tay Mộ Yến Thừa bỗng nhiên run rẩy.
"Tại sao có thể như vậy?"
Anh chặt chẽ cầm cánh tay phải đang run rẩy, cổ tay lộ ra gân xanh.
...
Đêm khuya, ở thủ đô trời cũng tối mịt.
Tống Chính Quốc đứng gần cửa sổ, đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ!
Tiếng chuông điện thoại bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044917/chuong-2696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.