Người này trước đây rất thường xuyên bị thương sao?
Tại sao trong mắt anh ta, bị thương như vậy mà vẫn coi là chuyện bình thường.
Hoa Cẩm thấy cô khác thường, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt cố nén nước mắt của cô, không khỏi cảm thấy bối rối, anh ta đi đến trước mặt cô, hơi cúi người, nhìn mặt cô, cuống quít hỏi: "Sao vậy? Có phải tôi nói gì làm em giận không?... Đừng khóc..."
Anh ta bối rối lau nước mắt cho cô.
Vân Thi Thi lại đẩy tay anh ta ra, rưng rưng trợn mắt nhìn anh ta: "Ngu ngốc!"
"...?"
Hoa Cẩm mờ mịt: "Ngu ngốc sao?"
"Cực kỳ ngốc nghếch!"
Hoa Cẩm nhất thời dở khóc dở cười, trên mặt lộ ra sự sủng nịch bất đắc dĩ cười: "Là làm sao vậy!"
"Khiến cả người bị thương như vậy, đáng sao?"
Cô liếc anh ta một cái, thấy trên áo sơ mi trắng của anh ta dính đầy vết dơ, có vết máu, có dấu giày, cổ tay áo còn bị xé rách, làm cô cảm thấy đau lòng không thôi!
Hoa Cẩm nghe vậy, ngẩn người, yên lặng nhìn cô một hồi, khóe môi hơi nhếch lên, nâng thành một vòng cung quyến rũ, nhàn nhạt nói: "Sao lại không đáng chứ?"
Vân Thi Thi ngây người.
"Tôi đã nói rồi, tôi muốn bảo vệ em."
Hoa Cẩm vụng về biểu đạt, làm cho Vân Thi Thi nín khóc mà mỉm cười, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn: "Bảo vệ cái gì mà bảo vệ? Anh làm bản thân mình bị thương, tôi sẽ rất đau lòng!"
- - tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044678/chuong-2576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.