Mộ Nhã Triết hơi nhếch môi, nói: "Lời này nói ra không phải là rất bất công sao? Anh cũng đâu phải là hoàng đế, đâu có năm thê bảy thiếp, tình cảm của anh chỉ có thể cho một người mà thôi! Làm gì có nhiều hay ít?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười không dừng lại được!
Anh đây là đang tâm tình sao?
Cô nhìn khóe môi lạnh nhạt của anh, cảm giác như vì một câu nói này mà anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Vân Thi Thi bỗng nhiên ôm lấy anh, nhào vào trong lòng anh, chôn khuôn mặt xinh đẹp trong lồng ngực của anh, có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi! Là em đã quá hẹp hòi rồi! Chỉ vì một việc nhỏ nhặt mà đi tính toán chi li với anh!"
Vừa nói, cô vừa cọ xát trong ngực anh, giống hệt như một chú mèo lười biếng vậy.
"Em sẽ không tức giận, cũng sẽ không hẹp hòi như thế nữa!"
"Anh thích em lòng dạ hẹp hòi như thế đấy!"
Mộ Nhã Triết vừa vuốt ve tóc mai của cô, bàn tay dày rộng lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Như vậy ít nhất cũng chẳng tỏ rằng em rất để ý tới anh, phải không?"
"Đương nhiên là em để ý rồi!" Vân Thi Thi đỏ mặt nói: "Em để ý anh đấy, cái gì cũng để ý hết, cho dù là một cọng tóc của anh em cũng để ý, không được hả!"
Vốn dĩ sự xuất hiện đột ngột của Dung Huyên khiến cho cô ít nhiều thấy không vui, nhưng lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044622/chuong-2546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.