Tiểu Dịch Thần nói xong, cậu có chút chán ghét nói, “Mẹ, con không thích dì này, thật đáng ghét mà! Có thể bảo dì ấy rời đi không?”
Mí mắt Hữu Hữu giật giật một phen.
Thằng nhóc này, nói chuyện có chút tiến bộ rồi nha!
Nhưng mà cậu thích.
“Dịch Thần!”
Mộ Nhã Triết quát nhẹ một tiếng, tựa hồ bất mãn thái độ của cậu với Dung Huyên, “Như vậy không lễ phép đâu!”
“Hu hu…”
Tiểu Dịch Thần có chút ấm ức nức nở một tiếng, giống như con mèo nhỏ ấm ức, lẩm bẩm một tiếng, giống như tức giận trong lòng!
Cha ngu ngốc, sao có thể thiên vị người ngoài vậy?
Trên mặt Dung Huyên có chút mất mát, cố gắng mỉm cười, lập tức nói, “Anh Triết, đứa bé không hiểu chuyện, anh đừng dạy bảo đứa bé! Đứa bé thấy em xa lạ, bài xích em là chuyện tất nhiên!”
Mộ Nhã Triết nói, “Đứa bé không hiểu chuyện, không thể nuông chiều.”
Dừng một chút, anh lại nói với Tiểu Dịch Thần, “Dì Huyên Huyên là khách, là chủ nhà nhỏ, chẳng lẽ con không nên lễ phép với khách một chút được sao?”
Lời này, làm trong lòng Vân Thi Thi có chút thoải mái!
Khách sao!
Chủ nhà!
Phân biệt rõ ràng như vậy, không thể rõ ràng hơn nữa rồi!
Chuyện này nói lên cái gì?
Nói lên Dung Huyên hiện giờ ở trong lòng anh, ngoại trừ một đoạn trí nhớ ngây thơ ngây ngô, chỉ tồn tại là một người khách, khách khí đối đãi với khách, là lễ nghĩa của chủ nhà.
Chuyện này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044610/chuong-2539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.