Lục Bác Thịnh thất vọng thở dài một tiếng: "Cũng không biết sau cùng có thể đưa tên hung thủ kia ra ngoài ánh sáng được không nữa! Thủ đoạn quá tàn nhẫn! Một cô gái như hoa như ngọc, hoàn toàn bị hủy thành như vậy! Tôi hận không thể chính tay đâm hung thủ! Nhưng vụ án không có đầu mối, cũng chẳng có tiến triển gì, bác sĩ nói, không biết con bé còn có hy vọng mở miệng nói chuyện nữa hay không, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện, Điềm Điềm có thể mở miệng, ít nhất là cung cấp một chút manh mối có lợi cho cảnh sát!"
"Hiện trường vụ án không thu thập được thêm bất cứ chứng cứ nào khác sao?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên khẩn trương hỏi.
Lục Bác Thịnh lắc lắc đầu, cũng cực kỳ hoang mang.
Mẹ Lục ở một bên thở dài nói: "Nếu có thì cho dù là một manh mối nhỏ cũng được, chúng tôi đã không phải mặt mày cau có thế này. Cách thời gian xảy ra vụ án quá lâu, tất cả đều rất khó khăn, chúng tôi cũng đã liên lạc đến cục trưởng, nhưng rồi sao? Cục trưởng cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc."
Vân Thi Thi nhíu mày, có vẻ đăm chiêu, nói: "Theo lý mà nói, cách thức phá án bây giờ hiện đại tiên tiến, không có khả năng đến bây giờ vẫn không tìm thấy chút manh mối nào!"
"Cảnh sát nói camera theo dõi các khu vực đều đã được mang đi điều tra, nhưng trong khoảng thời gian được ghi lại đều không có bất cứ nhân viên nào khả nghi."
"Làm sao có thể?!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044390/chuong-2428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.