Vân Thi Thi nghe vậy, trên mặt hiện lên chút lúng túng, mấp máy môi, đối với hai chữ đánh giá của anh cảm thấy hơi mờ mịt, “Chỉ rất đẹp thôi sao?”
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt cô, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc buông xuống thái dương cô ra sau tai.
Anh không giỏi nói chuyện, cũng rất ít khi khen một cái gì đó.
Nhưng mà trong lòng anh hiểu rõ, bộ áo cưới này, chỉ mặc trên đúng người, mới thể hiện được giá trị của nó.
Sau khi cô mặc vào, anh không thể tưởng tượng được bộ áo cưới này sẽ mặc trên người người khác.
Vì cô mà tạo ra, cũng hợp với khí chất hoàn mỹ của cô!
Ngoại trừ hai chữ ‘Rất đẹp’, anh đúng là không tìm ra được từ nào khác để hình dung!
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần xoay quanh Vân Thi Thi hai vòng, thét lên kinh hãi.
Hữu Hữu thán phục nói, “Kiểu dáng bộ áo cưới này không đẹp bằng bộ áo cưới đuôi cá, nhưng mà không nghĩ tới mặc trên người mẹ, vậy mà đẹp đến vậy! Con thấy mẹ nên thay bộ áo cưới kiểu dáng đuôi cá đi! Nhất định là cực kỳ xinh đẹp hơn nữa!”
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc nói, “Mẹ, hóa ra mẹ có thể xinh đẹp như vậy?”
Vân Thi Thi chảy mồ hôi lạnh, đầu đầy mây đen, nhịn không được véo lỗ tai cậu, “Giải thích một phen! Lời nói này của con là có ý gì? Cái gì mà ‘Mẹ có thể xinh đẹp như vậy?’, chẳng lẽ mẹ không mặc áo cưới thì không xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044359/chuong-2411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.