Nhìn ra được, người đàn ông trước mặt này thật sự nổi giận!
Thế cho nên cảm xúc không khống chế được, vậy mà đánh Tống Ân Nhã.
Anh cũng không đánh phụ nữ, nặng nhất là một lần, tát Tống Ân Nhã một cái.
Lần này trực tiếp dùng nắm đấm!
Có thể thấy được, một chút tình cảm anh cũng không để lại!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói ra, “Tôi nói rồi, tôi không hi vọng lại thấy các người động vào một sợi tóc của cô ấy! Chẳng lẽ hai mẹ con đều đem lời tôi nói thành gió thoảng bên tai rồi sao?”
“Anh Mộ!!”
Tống Ân Nhã lập tức khóc lên, “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Vì sao à?”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nở nụ cười, “Tống Ân Nhã, cô nhất định phải đê tiện như vậy, để tôi khinh thường cô sao?”
“Em…”
Tống Ân Nhã che đôi má đau đớn, môi không ngừng run run, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Cô ta không cam lòng!
Cô ta thật sự không cam lòng!
Cô ta rõ ràng đã quyết buông tay, nhưng trơ mắt nhìn Vân Thi Thi nhận được cưng chiều của anh như vậy, oán khí trong bụng cô ta không có chỗ phát tiết!
Cô ta đã hai bàn tay trắng, chẳng lẽ còn không thể tức giận được sao?
Nếu Vân Thi Thi nghe thấy, nhất định sẽ cười lạnh, đây chính là lý do rất đường hoàng!
Dựa vào cái gì cô phải chịu đựng tính tình cô chủ của cô ta?
“Cút.”
Mộ Nhã Triết không lưu tình chút nào hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044355/chuong-2409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.