"Bếp ga cũng đã khoá, cửa sau cũng khóa trái rồi. Mẹ, mẹ yên tâm đi."
"Ừm, vậy là tốt rồi!"
Lúc này Vân Thi Thi mới thật sự an lòng.
"Mẹ, mẹ còn đang ở bệnh viện sao?"
"Ừm."
Hữu Hữu ôn nhu nói: "Bây giờ tình hình của ông ngoại đã ổn hơn rồi, mẹ cũng đừng lo quá, mẹ sớm nghỉ ngơi đi."
"Được."
Kết thúc cuộc gọi, Vân Thi Thi nắm chặt điện thoại, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Cung Kiệt bưng một ly cà phê tới, Vân Thi Thi cầm lấy, ánh mắt có chút hoảng hốt.
"Chị, có chuyện gì thế, nhìn chị không được ổn lắm?"
Vân Thi Thi lặng lẽ nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện, thành ra chị cũng thấy hoảng loạn."
Cung Kiệt im lặng, chỉ cho là chị nhìn thấy người ta bị thiêu thành như vậy nên thấy sợ hãi, vì thế anh nói: "Trên thế giới này, mỗi ngày, không biết có bao nhiêu chuyện bất hạnh xảy ra. Mỗi một phút, mỗi một giây, đều xảy ra không biết bao nhiêu điều ngoài ý muốn. Sinh mệnh có đôi khi cực kỳ kiên cường, nhưng cũng có đôi lúc cực kỳ yếu ớt, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Muốn sống tốt thì không nên nghĩ đến ngày tận thế mà nên chào đón ngày mai."
Tại những mảnh đất chiến loạn kia, khói lửa không ngừng, thuốc súng tràn ngập, rất nhiều dân tị nạn đều phải cố gắng giành giật mạng sống giữa lửa đạn, gian nan mà qua ngày đoạn tháng.
Đặc biệt là ở Châu Phi.
Lúc còn trẻ, anh từng đi theo đoàn đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044276/chuong-2370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.