Thật là kì lạ.
Hình như đây không phải năm yên bình, đầu tiên là cha bị tạt axit, sau đó là Lục Cảnh Điềm bị bỏng, chân trước chân sau đưa vào phòng cấp cứu, đúng là khó tin.
Quý Lâm hàn huyên một trận, lập tức vội vàng rời khỏi.
Vân Thi Thi ngồi trên ghế dài, không còn lòng dạ nào mà xem kịch bản, đứng tại cửa phòng bệnh, mờ mịt nhìn Vân Nghiệp Trình nằm trên giường bệnh, màu nhíu thật chặt.
Cung Kiệt nhanh chóng chạy tới.
Dựa theo lời hẹn, rạng sáng một giờ anh tới, Vân Thi Thi về nghỉ ngơi, buổi sáng chín giờ trở lại thay ca.
Ban ngày có người chăm sóc, bởi vậy không cần quan tâm.
Lúc một giờ, Cung Kiệt chạy tới, mang bữa ăn khuya tới cho cô, cũng dặn dò cô trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Vân Thi Thi chất phác gật gật đầu, vừa muốn đi, Cung Kiệt lại lập tức giữ cô lại.
"Đợi một chút."
"Ừ?"
Vân Thi Thi quay đầu lại, vẻ mặt mơ màng, "Sao vậy?"
Cung Kiệt lo lắng nói, "Cách chị nhìn em hôm nay, có vẻ không yên lòng, có tâm sự gì phải không?"
Vân Thi Thi ngẩn người, lập tức nói, "Không có... Chị vừa nhận một kịch bản, đắm chìm trong nội dung tác phẩm, nghĩ về diễn biến."
Cung Kiệt cười, "Chuyên nghiệp như vậy?"
"Đâu có?"
Anh đi đến trước mặt cô, hôn lên trán cô một cái, nói, "Nụ hôn ngủ ngon!"
Mộ Nhã Triết không có mặt, nên anh mới có cơ hội làm như vậy.
Đúng là hiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044265/chuong-2364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.