Dừng một chút, anh ta lại có chút chột dạ hỏi, "Mạo muội xin hỏi, tổng giám đốc Mộ, xin hỏi giờ người bị thương tỉnh lại chưa?"
Anh nói, "Vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, còn chưa qua kỳ nguy hiểm."
"Vậy..."
Mộ Nhã Triết lại nói, "Nếu muốn hỏi manh mối từ người bị thương, sợ là có chút khó khăn, dây thanh quản bị tổn thương, thương tích nghiêm trọng, mở miệng khó khăn, sợ là phải đợi thêm một thời gian."
"Vậy... chuyện như vậy thật là khó khăn!"
"Khó khăn?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt, "Giờ tội phạm đã bỏ trốn mất dạng, nếu cứ bỏ qua, thì có thể có người bị hại thứ hai, thứ ba. Việc cấp bách trước mắt, không phải nên lập tức tìm ra tội phạm, mang ra công lý sao?"
"Lời này nghe thì đơn giản, thật sự chấp hành, thì có chút khó khăn. Cảnh sát cũng không phải Đại La thần tiên, thủ đoạn thông Thiên, huống chi tối hôm qua sau vụ án, phương diện thu thập chứng cớ gặp rất nhiều trở ngại, manh mối đứt đoạn, kiên trì điều tra cũng điều tra không được cái gì!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết càng lúc càng lạnh.
Cục trưởng bên cạnh nặng nề ho khan một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, đội trưởng trẻ tuổi này mới ý thức được mới vừa rồi mình quá mức vô lễ, có chút không cam lòng cúi đầu.
"Trong tiểu khu không có camera sao?"
"Có."
"Vậy vì sao không điều tra camera?"
Đội trưởng bất đắc dĩ nói, "Camera thì có, nhưng tiểu khu này đã có tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044210/chuong-2335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.