Tương Ngọc cũng an ủi như vậy.
Mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi, cũng không có phản ứng gì.
Giờ này khắc này, cô căn bản nghe không vào bất kì lời khuyên giải an ủi nào, đầu óc trống rỗng.
Mộ Nhã Triết thanh toán tiền thuốc men, trở về thời điểm, thì thấy Vân Thi Thi cô đơn ngồi trên ghế dài, biểu cảm u ám, không thấy bất kì tia sáng gì.
Cung Kiệt ngồi một bên, gắt gao nắm tay cô, ôm vai cô.
Mộ Nhã Triết đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cung Kiệt thấy anh đến đây, nói, "Anh rể, anh ở lại với chị ấy đi, em đưa Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần về nhà."
"Ừ."
Bỗng nhiên Hữu Hữu nói, "Con muốn ở lại với mẹ, chờ ông ngoại ra khỏi phòng mổ nữa."
Tiểu Dịch Thần cũng nói, "Con cũng vậy con cũng vậy, con không muốn về nhà! Con muốn ở với mẹ!"
Tiểu Dịch Thần căn bản không có tình cảm gì với Vân Nghiệp Trình, nhưng thấy mẹ đau lòng, cũng thấy đau lòng theo, không nỡ rời khỏi.
Mộ Nhã Triết nói, "Vậy các con ngồi ở chỗ này, ngoan ngoãn."
"Dạ."
Thời gian từng phút từng giây, dài dằng dặc trôi qua.
Vân Thi Thi chưa từng cảm thấy, thời gian trôi chậm như vậy, mỗi một giờ, đều dày vò như một thế kỷ.
Rạng sáng, cửa phòng giải phẫu mở ra.
Vân Thi Thi nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng lên khỏi ghế dài, lo lắng tiến len hỏi, "Bác sĩ! Thế nào rồi!? Tình huống cha tôi ra sao rồi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044204/chuong-2332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.