“Tôi không thấy, thì không tính...”
“...”
Người phụ nữ không khỏi xiết chặt nắm đấm, người phụ nữ này tuyệt tình hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Cô ta hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn đống tiền trên bàn, cắn răng, lập tức bưng ly nước rồi nuốt viên thuốc, uống ừng ực một hớp.
Chờ cho viên thuốc rơi xuống cổ họng rồi, cô ta đặt ly nước xuống, nhếch nhếch miệng, nói: “Cô Tống, xong rồi! Cô... Thỏa mãn chưa?”
“Ừm. Uống thuốc này, tốt cho cô, cũng tốt cho tôi. Tôi nghĩ, cô cũng không muốn sau này bế một đứa bé đến đây, nghe nói, chuyện hôm nay là cô gạt bạn trai mình, dù sao cũng phải làm sạch sẽ chút đúng không?”
“Ừm, cô Tống nói đúng lắm... Vậy xin hỏi, hiện tại... Tôi có thể đi được chưa?”
Tống Ân Nhã gật gật đầu, sau đó chỉ bàn tiền, nói rằng: “Đi đi!”
“Cảm... Cảm ơn...”
Người phụ nữ không cảm thấy bị khuất nhục, cầm lấy tiền, đang chuẩn bị rời đi, Tống Ân Nhã lại gọi.
“Chờ đã.”
Lại làm sao đấy?!
Người phụ nữ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhưng mà vẫn nghe theo, xoay người lạ, đã thấy sắc mặt Tống Ân Nhã vô cùng âm u: “Nhớ quản tốt cái miệng của mình, chuyện này, cô biết tôi biết, nếu để cho người thứ ba biết...Cô hẳn biết thủ đoạn của tôi chứ?”
Câu nói sau cùng, giọng điệu kéo dài thật lâu, làm người ta không rét mà run.
Người phụ nữ không khỏi giật cả mình, liếc mắt nhìn sắc mặt cực kỳ âm trầm của Tống Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044151/chuong-2305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.