Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh xa lạ, lạnh lẽo của một người phụ nữ.
“Cô là ai?”
Giọng của người phụ nữ vênh váo đắc ý, mang theo một phần khinh bỉ, lạnh lẽo mà chất vấn cô.
Mạnh Tinh Tuyết lập tức sửng sốt!
Thấy Mạnh Tinh Tuyết không có bất kỳ âm thanh gì, Tống Ân Nhã càng thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi. “Tại sao không nói chuyện? Cô gọi tới là tìm ai?”
“Lạch cạch”, điện thoại rơi xuống đất.
Mạnh Tinh Tuyết khổ sở che đi đôi môi run rẩy, nước mắt lăn tròn trên gò má.
Muộn rồi, muộn rồi.
Tại sao điện thoại của anh ta lại ở chỗ người phụ nữ đó.
Lẽ nào, lâu như vậy không tới thăm cô, phải chăng đã xa mặt cách lòng rồi?
...
Cái gì chứ!
Cô không có danh phận, nuôi bên người chỉ như một con chim hoàng yến mà thôi, danh phận còn không có, thì nói chi đến xa mặt cách lòng?
Tình làm gì có?
Người phụ nữ gọi điện thoại tới, mở miệng liền lấy danh phận chính thất hỏi thân phận của cô. Thật hay!
Lẽ nào, trong điện thoại di động của anh, đến cả một cái danh xưng của cô cũng không có sao?
Nghĩ tới đây, Mạnh Tinh Tuyết càng bị đả kích, cảm giác rằng, từ trước tới nay, tình cảm của bản thân, tất cả đều là tưởng bở mà thôi!
Trao trọn tình cảm cho người đàn ông này, hóa ra chỉ là một vở hài kịch!
Tống Ân Nhã cầm điện thoại di động, mơ hồ nghe được tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044146/chuong-2302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.