“Vân Tích!” Giang Khởi Mộng nghe được kinh hồn táng đảm, nhanh chóng tiến lên, che miệng Tống Vân Tích, “Con bị thương rất nặng, đừng lộn xộn! Nằm yên ở trên giường bệnh, muốn cái gì, thì nói với mẹ nha? Đừng nói lung tung!”
Tống Vân Tích cắn chặt răng, lúc này mới kìm nén những lửa giận đó, hít sâu một hơi khí lạnh, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Tống Ân Nhã ở bên cạnh áy náy cúi đầu, ánh mắt đều ẩn ẩn ẩm ướt.
Lời nói của Tống Vân Tích, cô ta đều nghe thấy rõ, trong lòng đau đớn.
Nhưng cô ta không hề trách anh ta nói ra những lời ngoan độc như vậy.
Đều do cô ta sai, là cô ta tình nguyện bị tình yêu che mờ mắt.
Nhưng cô ta biết sai rồi, sau này sẽ không phạm phải chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!
Tống Ân Nhã đỏ mắt, mở miệng, muốn nói lại thôi.
Có phải anh trai chán ghét cô ta hay không, cho nên một câu cũng không muốn nói với cô ta.
Nhất định là thất vọng về cô ta rồi?
…
Tống Vân Tích quay lưng về phía Tống Ân Nhã, trầm giọng nói với Giang Khởi Mộng, “Mẹ, con không thoải mái, muốn ngồi, không muốn nằm.”
“Vân Tích…”
Giang Khởi Mộng ấp úng nhìn anh ta, trầm ngâm một lúc lâu, dỗ dành an ủi nói, “Con nằm như vậy đi! Vết thương của con rất nặng, không tiện ngồi đâu!”
Cuối cùng Tống Vân Tích cũng ý thức được thân thể không thích hợp.
Anh ta cảm thấy, thân thể có rất nhiều chỗ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2044094/chuong-2277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.