Một câu, nói bóng nói gió lòng tham rõ rành rành!
Vân Nghiệp Hậu tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thiếu chút nữa tức đến khóc, suýt chút nữa thốt ra một câu, “Đều cút về với ông bà cho tôi? Không có chuyện gì làm, chạy đến thủ đô ăn xong chờ chết làm gì?”
Vân Nghiệp Trình lập tức ngăn cản, nói, qua năm mới, đừng ầm ĩ làm tổn thương hòa khí, dù sao cũng là người một nhà.
Vì thế Vân Nghiệp Trình kéo Vân Thi Thi qua một bên, nói, “Thi Thi, cha có yêu cầu quá đáng, con xem, hôm nay là giao thừa, thím của con, ba người đó giữa trưa cũng mời chúng ta ăn cơm đoàn viên! Cha cũng không muốn làm khó dễ con cái gì, bọn họ muốn người một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên! Quan trọng là cha không muốn để cho chú con khó xử, cho nên mời ăn trưa cùng, xem như ngăn chặn miệng mấy người đó, miễn cho họ nói thầm sau lưng con, nói chuyện linh tinh! Đợi ăn cơm trưa xong, cha gọi xe cho bọn họ về!”
Vân Thi Thi vui vẻ đồng ý.
Cơm trưa mà thôi, vốn xem trọng cả nhà đoàn viên, mời cơm đoàn viên, cũng không phải là chuyện hà khắc gì.
Nhưng mà lúc mẹ con Tương Ngọc đến, cảm giác năm mới lập tức bị hòa tan đi rất nhiều.
Dựa theo đạo lý mà nói, người thân đến cửa, không thể tay không mà đến, một thùng sữa, một túi bánh quy, cho dù món đồ chơi cho bọn nhỏ, cũng nên biểu đạt tâm ý.
Mặc dù Vân Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043950/chuong-2205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.