"Cha!"
Tống Vân Tích chẳng biết đã đứng trên cầu thang lên tầng hai từ lúc nào, yên lặng nghe toàn bộ chuyện này, nghe đến đây, rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa, vì thế liền nói:"Cha, hiện tại, cha không cần kiêng kỵ người đàn ông này! Hiện tại chú Mộ không phải gia chủ nhà họ Mộ, chỉ có hai bàn tay trắng, cha sao phải cố kỵ chú ấy nữa? Nếu cha không xử lý được chú ấy thì giao cho con đi! Con có quen biết vài người anh em, vụng trộm giải quyết một người vừa nghèo vừa không có quyền chẳng phải việc gì khó!"
"Ngu ngốc!"
Tống Chính Quốc ngẩng đầu mắng anh ta: "Không biết bản thân được bao nhiêu cân lượng mà đòi làm chuyện đó! Còn nói cái gì mà quen biết vài người anh em, sẽ không phải là mấy thằng nhãi nhà họ Cố chứ? Không phải cha đã nói không cho con giao du với người nhà họ Cố sao?! Con còn dám ở sau lưng cha dây dưa với mấy người đó sao!"
Tống Vân Tích liền mặt đỏ tía tai, nói: "Con..."
"Có sức làm chuyện này, còn không bằng xem thêm nhiều sách, ít ra cũng được thêm chút kiến thức! Con cho rằng thằng nhóc Mộ Nhã Triết kia bây giờ không phải là gia chủ thì thực sự trắng tay sao?!"
Tống Chính Quốc hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:"Thằng nhóc kiêu ngạo đó, nếu đã không chừa cho mình đường lui thì làm sao có thể tiêu sái phủi tay nói đi liền đi?! Đừng nhìn cậu ta hiện tại như không quyền không thế, nhưng bây giờ nếu con muốn cứng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043926/chuong-2193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.