Tống Chính Quốc tức giận nói: “Con thật to gan! Dám tham ô khoản tiền đó! Con có biết hay không, đó là khoản tiền khi cần thiết!”
“Cha!!!”
Nước mắt Tống Ân Nhã rơi như mưa, biết vậy đã chẳng làm, cầu xin, “Là con sai… Con biết sai lầm rồi, nếu cha hận con, có thể mắng chửi con, đánh con, cho dù đánh chết con, con cũng không oán không hận! Dù sao con cũng không muốn tiếp tục sống nữa! Con làm mất hết mặt mũi của cha, của mẹ, của cả gia tộc! Cha bóp chết con đi? Con biết sai lầm rồi, hu hu hu hu…”
Tống Ân Nhã thương tâm gào khóc, khóc rống lên.
Tống Chính Quốc tức đến nghiến răng nghiến lợi, thấy đức hạnh này của Tống Ân Nhã, quả thật giơ cao tay lên, đánh mạnh về phía cô ta!
Giang Khởi Mộng nhanh tay lẹ mắt, che chở cô ta vào trong ngực, đúng lúc ngăn cản ông ta, nói, “Chính Quốc, anh bình tĩnh một chút! Anh bình tĩnh một chút đi!”
“Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ? Sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy, tôi hận không thể… Tôi hận không thể…”
“Chuyện đã xảy ra rồi, nói những lời này cũng vô dụng thôi! Ân Nhã đã biết sai rồi! Em tin tưởng, con bé thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa! Bây giờ cho con bé một cơ hội cuối cùng đi?”
Giang Khởi Mộng khổ sở cầu xin, ôm chặt lấy Tống Vân Tích, lui vào trong góc.
Tống Chính Quốc ngơ ngẩn nhìn bọn họ, đột nhiên cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043908/chuong-2182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.