Tống Ân Nhã thoáng một cái, cảm thấy như trời đất tối sầm lại, tận thế tới nơi.
Muốn khóc cũng khóc không ra.
Cô ta mở to miệng, vẻ mặt vừa mờ mịt lại kinh hãi, tất cả như một trò đùa nghiệt ngã, dồn cô ta tới đường cùng.
Tay nắm thành nắm đấm run rẩy, nhìn như một bệnh nhân tâm thần, đau đớn gào khóc: "Không thể như vậy! Không thể như vậy được... Em đảm bảo với anh, đảm bảo là của anh... Em vừa lấy mẫu xong là tiến hành thụ tinh... Anh làm sao có thể đổi được nó?"
Anh làm sao có thể phát hiện được kế hoạch của cô?
Cô đã làm việc vô cùng cẩn mật mà!
Anh sao có thể biết được?
"Không có khả năng?"
Mộ Nhã Triết hời hợt liếm một vòng khóe môi, lười biếng ngả lưng dựa vào so lon ở phía sau, giễu cợt chứng kiến biểu cảm tuyệt vọng của cô ta, trên mặt không thể hiện bất kỳ một chút thương cảm nào, ngược lại lại là sự chán ghét đến tột cùng!
"Cô lấy niềm tin ở đâu mà cho rằng có thể qua mắt được tôi, lén làm việc xấu xa như vậy sau lưng tôi? Tống Ân Nhã, cô nên sớm thức tỉnh thôi, lại còn dám tỏ ra khẳng định như vậy, chỉ làm tôi thêm chán ghét."
Sự căm hận trong mắt anh, khiến cô ta nhói lòng!
Tống Ân Nhã thấy ánh mắt tàn nhẫn của anh, toàn thân giống như vô lực, các đầu khớp xương đều như bị bẽ gãy, như người điên, thì thào lập lại: "Không phải, không có khả năng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043883/chuong-2169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.