“Có phải trong lòng rất khổ sở không?”
Cô nhỏ giọng hỏi, lại có chút chột dạ.
Dù sao sự việc thành ra như vậy là vì cô.
Khó tránh khỏi, có một loại cảm giác áy náy!
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, ăn ý im miệng không nói.
Mộ Nhã Triết lại trầm giọng nói, “Em đừng nghĩ ngợi lung tung! Anh không cảm thấy khổ sở!”
Cho dù an ủi như vậy, nhưng mà Vân Thi Thi vẫn cảm nhận được chút buồn bã lúng túng.
Hữu Hữu đột nhiên nói, “Cha, cha còn có mẹ mà! Còn có con và Tiểu Dịch Thần, chúng con là hậu thuẫn vững chắc nhất của cha!”
Cậu còn chưa nói ra không sao cả, mới mở miệng, Vân Thi Thi đột nhiên phản ứng kịp, ánh mắt di chuyển nhìn chằm chằm cậu, âm trầm hỏi, “Hữu Hữu, mẹ cảm thấy, con có vẻ nên thẳng thắn giải thích với mẹ một phen nha.”
Hữu Hữu nghiêng đầu, cố ý ra vẻ đáng yêu, bộ dạng mờ mịt, ánh mắt mờ mịt, “Mẹ, mẹ muốn con giải thích chuyện gì?”
“Chuyện xảy ra hôm nay?”
“Hôm nay ạ?”
Hữu Hữu vẫn làm bộ đáng yêu, đôi mắt to chớp chớp, không nghe hiểu lời cô như trước.
Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng, lập tức vươn tay, véo lỗ tai cậu.
“Oa - -!”
Hữu Hữu ấm ức kêu to, “Mẹ! Mẹ… Buông tay ra, đau quá…”
“Còn không ngoan ngoãn thành thật khai báo! Cái gì mà ‘San bằng Mộ thị’, lời nói hùng hồn như vậy, rốt cuộc con lấy đâu ra dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043774/chuong-2117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.