Mộ Yến Thừa sao?
Chẳng lẽ thật sự để cho anh ta lên?
Nếu thằng nhóc này có thể bằng một nửa Mộ Nhã Triết, mọi người cũng sẽ không có tâm tình phức tạp như vậy!
Mộ Lâm Phong nhịn không được mở miệng, “Nhã Triết!”
Bóng lưng của Mộ Nhã Triết dừng một lát.
Vân Thi Thi nhìn anh một cái, đã thấy anh mặt không chút thay đổi xoay người lại, cười lạnh nói, “Ở Mộ thị nhiều năm như vậy, cũng coi như là cẩn thận, toàn lực ứng phó. Cho đến khi cục diện như bây giờ, coi như là cho các người chút mặt mũi cuối cùng đi! Nhưng các người đừng quên, giang sơn Mộ thị, từ giờ khắc này, sinh tử tồn vong của Mộ thị, không liên quan đến tôi nữa! Nếu như sau này Mộ thị có gì đó khó xử, cũng đừng dùng sắc mặt đáng thương tội nghiệp bò đến cầu xin tôi!”
Lời nói vừa dừng lại, ánh mắt anh lạnh lùng và cực kỳ áp bách, nhìn qua từng người một, cuối cùng thu hồi tầm mắt, cũng không quay đầu lại ôm lấy Vân Thi Thi, nghênh ngang mà đi!
Lời nói tuyệt tình như vậy, không thể nghi ngờ là đem những lời cuối cùng Mộ Lâm Phong giữ lại, đều bị bức về trong bụng.
Dứt khoát, cố chấp, đó là anh!
Mộ Lâm Phong giống như bị rút hết tất cả sức lực, xụi lơ ở trên ghế, không biết giờ phút này ở trong lòng là vui mừng, hay là lo lắng.
Mộ Nhã Triết đi rồi!
Giang sơn Mộ thị ở một khắc này, có thể xem như sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043768/chuong-2114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.