Hữu Hữu vẫn ngồi im trên ghế, không hề động đậy.
Vân Thi Thi lừa gạt cả nửa ngày, cậu vẫn thờ ơ.
Cung Kiệt ở một bên cười lạnh khiêu khích, "Chị, chị nói tên nhóc này biết nấu cơm sao? Em thấy làm một tên mặt dầy thì đúng hơn!"
Vân Thi Thi còn chưa kịp mở miệng, Hữu Hữu cười lạnh, rõ ràng là câu khích tướng này không có tác dụng.
"Bớt đi! Phép khích tướng này không có tác dụng đâu..."
Cung Kiệt nghiến răng nghiến lợi: "..."
Tên nhóc này, thực sự là rất khôn khéo.
Vân Thi Thi thì lại vô cùng vui vẻ, hai cậu cháu nhà này, thì ra cũng có điểm giống nhau như vậy, phương thức giao tiếp đều đặc biệt như nhau.
Có thể cô không biết, hai người họ đã quen nhau từ khá lâu rồi.
Vẫn âm thầm so tài, một mất một còn đấy.
Trước đây khi Cung Kiệt và Hữu Hữu còn chưa có gặp mặt nhau, họ vẫn âm thầm chê bai, chèn ép đối phương.
Cho tới bây giờ khi gặp mặt, giữa hai người họ vẫn nồng nặc mùi thuốc súng.
Vân Thi Thi khẩn cầu: "Hữu Hữu, Hữu Hữu ngoan, mẹ đã đáp ứng cậu của con rồi, mời cậu ấy tối nay tới nhà dùng cơm. Tay nghê của mẹ không tốt, chỉ sợ cậu con ăn phải sẽ bị ngộ độc mất. Cậu rất đáng thương, một người, không có ai làm cơm cho, con đại phát từ bi một lần có được hay không?"
Cung Kiệt nghe thấy lời này của Vân Thi Thi, vẻ mặt nhất thời đen xì.
Hữu Hữu nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043683/chuong-2072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.